Người Eway xấu xí

06/09/2016

Văn phòng Eway đẹp mà, người Eway còn phải nói là trai xinh gái đẹp ấy chứ. Chỉ có những lúc vô tâm, vô tư, và tiện tay thì chúng ta mới khiến cho chính đồng nghiệp của mình phải ngán ngẩm lắc đầu. Ấy là lúc mình gọi là Người Eway xấu xí, ví dụ nhé:

Ngay ngày thứ 3 đi làm, mình nhận ra tai nghe iPhone đã không cánh mà bay dù pretty uglytrước khi rời văn phòng, vẫn thấy nó được cắm ngoan ngoãn ở laptop. Thói quen ở công ty cũ nên mình viết cái mail đi tìm đồ, hy vọng là ai đó trong lúc vội vàng đã dùng và chưa kịp đem trả, thế nhưng đáp lại email của mình là khoảng 1 chục người ping qua chat với nội dung đại loại: “như vậy là mất rồi, đừng tìm nữa vô ích”.

Sinh nhật công ty 2 ngày tại Thung Nai, bạn Rô mang theo một em pin dự phòng, sau khi sang tay nhiều người mượn, thì sáng hôm sau, không thấy quy hồi khổ chủ. Những người từng sử dụng thậm chí không quan tâm là cục pin mình vừa sạc ở đâu ra và dùng xong thì trả cho ai, dù khi dùng các bạn đều biết nó KHÔNG phải của mình.

Tháng 7 vừa rồi  là 1 em trai thực tập, có mỗi đôi giày mồi hàng fake, vào một buổi trưa khi các anh chị đã đi ăn hết, thì không còn tìm thấy giày của mình nữa. Nghĩ đơn giản là ai đó mượn tạm giờ ăn trưa, bạn đợi đến chiều. Đôi giày cũng đã đi hoang mãi mãi.

Mới đây nhất là cái áo khoác nỉ của chị Hà (5 likes trên facebook), cả dây sạc điện thoại Samsung trên bàn chị nữa, ALL GONE!!!!

Hàng chục những ví dụ cho thấy chúng ta đang thành những người Eway Xấu xí. Những chuyện như sách trong tủ sách không có đăng ký mượn mà tự biến, hay chuyện chiếc cốc uống nước cá nhân, cable sạc điện thoại, giày dép… đột nhiên bốc hơi như chưa từng có mặt trên đời.

Chuyện mất đồ ở văn phòng rất nhỏ, không đến mức một mất mười ngờ, nhưng nó cho thấy chúng ta có những sự tiện tay không hề nhẹ. Chỉ là chút đồ vặt nhưng chúng ta quá bận để biết mình đang dùng đồ của ai, và việc hoàn trả có vẻ như không phải là nghĩa vụ bắt buộc.

Việc như vậy thực sự là XẤU, người Eway vô tâm ạ.

Mình không phải là nạn nhân đầu tiên, càng không phải là người cuối cùng. Mình sẽ không hỏi, liệu chúng ta có khác không, mình muốn hỏi liệu các bạn có bao giờ nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể là nạn nhân tiếp theo không?

Hãy hành xử đẹp hơn, chỉ đơn giản là hỏi mượn khi cần dùng, và khi trả lại cần thông báo rõ ràng với chủ nhân của đồ dùng, thấy đồ lạ không thuộc về mình thì hãy rao lên Facebook để nó được trả về đúng chỗ.

Chỉ cần hành động nhỏ vậy thôi, đã khiến văn phòng vui và “đẹp” hơn nhiều rồi ý.

Diệu Quyên

 

Link chia sẻ 12 giờ

Post Author: Nguyễn Quyên