Văn hóa của doanh nghiệp giống như “cá tính” của doanh nghiệp đó. Ở mỗi cá nhân, cá tính giúp phân biệt người này với người khác, với doanh nghiệp – “văn hóa” chính là bản sắc riêng giúp doanh nghiệp đó không thể lẫn với doanh nghiệp khác dù có cùng hoạt động trong một lĩnh vực và cung cấp những sản phẩm tương tự ra thị trường.
Với tôi, văn hóa Eway rất khác biệt và đặc trưng, bởi văn hóa đó tạo thành từ” cá tính” của những người đứng đầu. Ba năm ở Eway là thời gian – tôi nghĩ , đủ dài để tôi có hiểu sâu sắc văn hóa Eway và hiểu được phần nào đó “cá tính” của những người quyền lực nhất Eway. Ở Eway, điều tôi yêu quý nhất, trân trọng nhất, đó là sự thẳng thắn – và giữ lời hứa của mình, tôi sẽ nói về những người đứng đầu Eway – bằng những tình cảm chân thành nhất mà tôi có.
Đầu tiên là anh Nguyên. Tôi và anh Nguyên không có nhiều kỷ niệm, vì anh Nguyên không phải là người tuyển tôi vào Eway, và anh Nguyên chưa bao giờ là sếp trực tiếp quản lý tôi. Anh Nguyên với tôi, trước hết là 1 hình mẫu về người đàn ông của gia đình – vì anh là người đứng đầu công ty Eway, cũng là người đứng đầu công ty Server :)) Truyền thuyết về anh Nguyên và chị Huyền thì nhiều lắm, rất lãng mạn, rất xúc động, rất đáng yêu, trong hình dung của tôi, tình yêu của anh Nguyên cũng giống cách anh Nguyên đứng phát biểu – các bạn hãy tự nhận định 😀 Anh Nguyên là người không biết thể hiện cảm xúc ( hoặc là do tôi không đủ tinh tế và thân thiết để anh bộc lô trước tôi) vì thế mọi người thường không biết anh đối với mình như nào: là yêu, là quý, là tôn trọng, là gần gũi… hay gì gì đó. Trong buổi học Xây dựng Văn hóa Eway, khi mọi người được yêu cầu thẳng thắn hỏi Sếp mình những điều bình thường mình không dám hỏi, anh Nguyên đã được nhận câu hỏi rằng: anh có ghét em không? :)) Sau buổi học đó, anh Nguyên đã bớt ” lạnh lùng ” và chăm chỉ nở nụ cười với mọi người hơn 😛 Anh Nguyên là Sếp, nhưng người ta sẽ không sợ anh theo tính chất anh gia trưởng, độc đoán, chuyên quyền, mà sẽ là nể anh vì những ước mơ, kỳ vọng và tình cảm chân thành. Tôi nghĩ những tình cảm chân thành mà Người Eway dành cho nhau, không phải tự dưng mà có. Chỉ là tôi luôn cảm thấy có khoảng cách, thấy anh cứ xa xa, đôi khi thấy anh cô độc, anh Nguyên ơi, anh ở trên đấy có buồn không 🙂
Người thứ Hai là anh Chi. Anh Kim Jong Chi – chính trị viên của tôi, và của Eway. Anh Chi là sếp đầu tiên của tôi, ấn tượng đầu tiên cũng là vẻ lạnh lùng và có phần cứng nhắc. Tuy nhiên, khi đã quen anh Chi và tiếp xúc nhiều với anh Chi, người ta sẽ bị anh cảm hóa vì nguồn năng lượng dường như vô tận của anh. Anh Chi là người truyền lửa, là người truyền được cảm hứng cho mọi người, là người nhìn ngoài tưởng như khô khan nhưng rất nồng ấm. Đã lâu, tôi không tìm đến anh khi tôi gặp chuyện, một phần vì tôi đã hoc đươc cách giải quyết vấn đề sau những lời khuyên trước đó của anh, một lý do khác là vì tôi đã không trở thành người giữ lửa và truyền lửa cho người khác – như anh kỳ vọng vào tôi. Tôi may mắn, vì tôi được đi với anh Chi nhiều, có khi chỉ có 2 anh em – phi xe lên tận Thái Nguyên để lôi kéo publisher trong ngày, có khi là 1 team đi từ tờ mờ sáng vào Nghệ An hội thảo, có khi là mấy anh em lọ mọ setup văn phòng đầu tiên của Eway ở Sài Gòn. Hình ảnh anh Chi gục trên ghế lái say sưa ngủ ( 15 phút) hoặc anh Chi đeo ba lô đi con xe máy cà tàng lượn lờ ở Sài Gòn xa lạ chật chội – sẽ là những hình ảnh mà tôi luôn trân trọng. Em xin lỗi anh, vì đã xa cách với anh, chỉ là, em cảm thấy mình đã làm anh thất vọng.
Người thứ Ba là anh Hưng, anh Hưng béo – người đàn ông ấm áp nhất Eway. Nhìn anh Hưng đã thấy ấm áp rồi, có thể vì tôi có 2 ông anh sinh đôi to béo như anh Hưng, nên lần đầu tiên nhìn thấy anh Hưng và nghe anh Hưng nói tôi đã thấy thân thuộc và yêu quý như đã quen lâu rồi. Chắc anh Hưng quên rồi, nhưng lý do em hay xoa xoa bụng béo của anh là vì em vẫn thích trêu 2 ông anh của em như thế :)) Những bước đi của anh Hưng và những tiếng động mỗi lần anh Hưng ngủ trưa sẽ là cơn ác mộng của những ai thính ngủ, tuy nhiên khi đã quen được với những tiếng ồn đó, thì một ông chồng ngủ hư sẽ không phải là vấn đề với bạn :)) Anh Hưng là người rất giỏi trong việc đưa ra luận điểm, luận cứ, phân tích, giải thích vấn đề. Nói chuyện với anh Hưng bạn sẽ luôn cảm thấy mình chả biết cái quái gì, vì anh Hưng thích đọc sách, đọc nhiều sách và còn nghe nhạc hàn lâm. Thi thoảng để anh Hưng mở nhạc, bạn sẽ thấy vui vẻ, hay ho, hào hứng, nhưng nếu ngày nào cũng nghe bạn sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay lập tức :)) Tuy nhiên, vì anh Hưng như thế, nên tôi cảm thấy đôi khi anh Hưng không thực tế, bằng chứng là khi viết về Wish List của mình thì giấc mơ của anh Hưng là: ước 1 lần được sống trong thế giới fantasy. Anh Hưng là Sếp dễ tính nhất trong các Sếp của Eway, làm việc với anh Hưng bạn chỉ cần có kết quả tốt, giờ giấc, lương thưởng không thành vấn đề – quan trọng là cô thích và cô làm được hay không :D. Cũng vì tôi biết thế nên khi anh Hưng bắt đầu tiếp nhận quản lý AdFlex ( 6.2014 – trở thành sếp quản lý trực tiếp) tôi đã có cảm giác anh Hưng đánh giá tôi không tốt và muốn cho tôi nghỉ việc. Thời gian đó tôi rất hay khóc vì cảm giác vừa tổn thương, vừa tự ái, vừa thất vọng về bản thân mình – có ai muốn thừa nhận rằng mình kém cỏi, vô dụng đâu..Và tôi cũng bớt quý anh Hưng hơn từ đó :)) Đến bây giờ thì cảm giác đó không còn, nhưng vẫn vương vấn 1 câu hỏi: anh Hưng ơi, anh đánh giá em thế nào?
Người thứ Tư là chị Hồng. Ban đầu, giống các bạn thôi, tôi đương nhiên không thích chị Hồng :)) Chị Hồng vừa thẳng thắn, vừa nóng tính, lại rất quy củ. Cái gì cũng phải đúng quy trình, đúng thủ tục, nhất là khi liên quan đến giấy tờ hóa đơn. Đã làm việc với chị Hồng – điều đầu tiên và cũng là cuối cùng – luôn luôn phải rõ ràng, đầy đủ, chi tiết. Không dưới 2 lần tôi chạy từ tầng 5 xuống tầng 2 và gào lên với Sếp: em mệt lắm, anh lên làm việc với các chị kế toán đi :)) Nhưng khi đã quen bạn sẽ rất quý chị Hồng, vì chị Hồng là người Trong sáng nhất Eway 😀 Chị thẳng thắn, và không có tâm niệm xấu. Chị có thể quát bạn, mắng bạn xa xả nhưng sau đó chị lại nói đỡ với Sếp cho bạn nếu bạn bị khiển trách, chị có thể không thanh toán cho bạn 300k vì đi khách không lấy hóa đơn, nhưng lại sẵn sàng cho bạn vay cả chục triệu để giải quyết công việc cá nhân. Chị Hồng luôn là người đến sớm nhất và về muộn nhất, nhưng chưa từng kêu ca hay kể lể về những điều đó. Chị Hồng khiến tôi liên tưởng đến Lục Vân Tiên, biết nghĩ cho mọi người và lên tiếng về những điều không chính đáng. Chị Hồng ơi, em sẽ gọi chị là cô nhé, để đánh lừa rằng em vẫn còn trẻ ạ =))
Người thứ Năm là bạn Đỉnh, bạn Đinh Văn Đỉnh – ” Sếp ” hiện tại của tôi ( em xin lỗi các anh chị bên dưới vì lẽ ra Đỉnh phải ở cuối, nhưng em đang trong dòng liên tưởng quá khứ 😀 ). Tôi chưa bao giờ coi Đỉnh là Sếp vì với tôi, Sếp phải là người tạo cho tôi những ấn tượng mạnh về mọi thứ ( như anh Hưng, anh Chi), tôi luôn tôn trọng Đỉnh như 1 người đồng nghiệp, 1 người bạn. Đỉnh trước đây và bây giờ gần như là 2 người khác nhau. Sẽ chẳng ai tin được 1 anh chàng chuyên mặc áo phông (nhiều hình) quần sooc, đeo cặp quai chéo, nói ngọng, nói nhịu , nói nhanh, nói bậy – trung tâm của các cuộc nhậu nhẹt, chơi bời của Eway lại trở thành 1 ông “Sếp” của mười mấy con người, chững chạc, điềm tĩnh và rất biết lắng nghe. Không chỉ ngoại hình, hành động, mà đó còn là sự thay đổi về tính cách, tư duy. Đỉnh, Chi, Vân rồi đến Đức, Thư là đại diện cho thế hệ mới của Eway, những người trẻ dám nói, dám nghĩ, dám làm. Tôi tin, Eway sẽ tiến rất xa nữa nếu chúng ta cho những người như họ cơ hội. Nói với Đỉnh 1 điều thôi: hãy đi học thêm các lớp về kỹ năng giao tiếp, thuyết trình, tiếng Anh để đưa bản thân mình lên level cao hơn nhé, tớ nghĩ là đến lúc rồi 😀
Người thứ Sáu là chị Linh – super women của Eway. Tôi đi làm khi chị Linh đã về Eway được mấy tháng, khi đó chị đã là Giám đốc Nhân sự, tôi tiếc vì đã không được là học sinh của chị trước đó. Những thứ mà tôi ao ước với tư cách là một người phụ nữ, chị Linh đều giỏi cả: trong công việc chị ở một vị trí đáng mơ ước, trong cuộc sống chị là một người phụ nữ hạnh phúc! Chị viết rất hay, nói rất thuyết phục, chị luôn khiến người khác có cảm giác chị nhìn thấu những gì họ nghĩ, thêm nữa chị rất bình tĩnh, luôn luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp. So sánh một bà Linh Bầu vừa xấu xí, vừa khó tính, cắn cảu là tôi trước đây với chị Linh hiện tại là 1 sự sỉ nhục to lớn với chị Linh (cwl) Tôi vẫn thường tự hỏi, hình như mọi người quên chị Linh đang bầu hay sao í, sao chị Linh vẫn kiêm nhiệm nhiều thứ thế, vẫn đến sớm thế về muộn thế? Mà có phải chị Linh bầu không thế, sao chị không có nhiều lúc mệt mỏi, nóng nảy, khó chịu như những bà bầu khác? Thực ra đó là những câu hỏi tu từ thôi, vì hôm trước có đọc 1 post của chị Linh đại ý: moi người không biết chị đang cảm thấy như nào, vì luôn luôn là nụ cười và những lời nhẹ nhàng, chị có nên thay đổi không. Tôi định comment rằng: có chứ chị, chị cần phải bộc lộ cảm xúc để chị được giải tỏa ngay lập tức, và mọi người sẽ gần gũi chị hơn và đỡ cảm thấy chị nguy hiểm hơn =)) Tuy nhiên tự thấy suy nghĩ thiển cận quá nên thôi. Làm được những điều đó vừa là khả năng, vừa là sự trải nghiệm và rèn luyện, có những người cả đời rèn luyện cũng chưa chắc đã làm được – vì chị Linh – sẽ luôn là nguồn năng lượng tích cực với mọi người trong bất cứ hoàn cảnh nào. Thế là TỐT mà 😀
Người cuối cùng là Anh Lâm – soái ca của Eway <3 Tôi cũng tiếp xúc không nhiều với anh Lâm, nên tình cảm đơn thuần giống như tôi thích Brad Pitt ( trước khi chia tay Angela Jolie) 😀 Anh Lâm nhẹ nhàng, thơm tho và tâm lý. Từ việc anh chuẩn bị món quà đẹp đẽ nhất cho các chị em gái trong ngày 8.3, đến cách anh thể hiện tình cảm với chị Hương trên facebook, đều khiến hết thảy chị em gái ngưỡng mộ và ao ước.
Hiện tại luôn luôn khắc nghiệt, tình cảm tôi dành cho Eway – cho những người tôi nói ở trên bây giờ không đơn giản chỉ là những cảm xúc ban đầu hoặc đơn thuần là những điều tốt. Nhưng tôi luôn nghĩ, trong đời chuyện gặp gỡ chia tay là những điều tất yếu, con người gặp được nhau giữa hàng triệu người khác đã là 1 cái duyên, vì thế hãy luôn giữ cho mình những tình cảm tốt đẹp nhất nếu phải nói lời chia tay. Tôi hy vọng rằng, những chia sẻ của tôi sẽ có ích cho Chiến Hữu – những người mới đến Eway và những người cũ ở Eway. Trích lời anh Nguyên để thay lời kết: ” Giá trị lớn nhất của một tổ chức chính là con người. Đối với EWAY, con người càng quan trọng hơn do chúng tôi đã lựa chọn hạnh phúc là mục đích tồn tại. Để EWAY có thể mang lại hạnh phúc cho bản thân những con người EWAY cả trong công việc và cuộc sống, chúng tôi xác định một bộ các giá trị văn hoá mà con người EWAY cần có, cần nuôi dưỡng và cần truyền đạt ra ngoài: Trong sáng – Cam kết 100% – Tôn trọng – Nhiệt huyết – Cầu tiến”.
TuLi
Link chia sẻ 12 giờ