Đầu tháng 5, đường phố râm ran tiếng ve kêu đầu hè.
Phượng đã chớm nở, hoa đỏ thăm thắm e ấp nép vào dải tường khu tập thể cũ kĩ rêu phong.
Đường rợp nắng vàng ươm, màu vàng của hy vọng, màu vàng của hạnh phúc
Tháng 5, còn là tháng của EWAY.
11 năm không phải là chặng đường dài, nhưng cũng có đủ thứ người đến và đi. Có những người chỉ là dấu chấm nhỏ trong bản trường ca hùng tráng; Có những người, sinh ra với sứ mệnh muốn thử thách sự trường tồn của tổ chức, những người mà đến bây giờ vẫn được chúng ta nhớ đến và nhắc tên, nhưng với giọng điệu lúc giận, lúc đượm buồn.
Và cũng có những người, đã từng yêu và yêu rất nhiều.
Khi ta yêu một cô gái thật lòng, đối với ta, cô ấy là đẹp nhất. Ta yêu cá tính nhí nhảnh; Ta yêu khuôn miệng chúm chím lúc nào cũng chực mỉm cười; Ta yêu dáng vẻ tròn trịa, không chân dài, không eo ót; Rồi ta yêu cả lúc cô ấy giận hờn…
Yêu đến mức, kể cả khi rời bỏ nhau, không là của nhau, ta vẫn trân trọng nhau, vẫn thắm thiết.
Chuyện về người cũ của EWAY, là câu chuyện dài và đầy màu sắc. Có nhiều lí do khách quan, rồi chủ quan mà họ chọn cách rời xa, nhưng trên tất cả, EWAY đã từng là nhà, đã từng là “người thương”, từng là những gì tốt đẹp nhất. Xúc động là cảm xúc đúng nhất để mô tả về những dòng chữ đầy tâm huyết mà những “cựu Ewayer” viết trên mạng xã hội, nhân dịp sinh nhật 11 tuổi.
Link chia sẻ 12 giờ