Hồi cuối năm năm ngoái, mình bị mất điện thoại, và vì thế đành dùng một con điện thoại Android cũ để liên hệ tạm. Vốn quen với các ứng dụng iPhone vừa mượt vừa nhanh, nên khi chuyển sang Android thời Napoleon, không thể cài được gì trừ phần mềm mặc định, mình đã nghĩ sẽ rất khốn khổ. Theo kiểu tạm biệt messenger, viber, facebook, imessage, gmail… ta đi về thời offline ngày xưa.
Thế rồi hoá ra, thời điểm không có cuộc sống online lại thực sự dễ chịu.
Cảm giác không có mấy thứ công nghệ xung quanh ấy, mình thề là nó sướng kinh lên được ý cả nhà ạ. Chả có bố con đứa nào dặn dò mình hay kêu gào mình phải làm gì nữa, mấy đứa thường hay buôn bán, không gọi được mình qua tin nhắn thì ngậm ngùi chấp nhận hẹn hò cafe tối; hội công ty, buổi tối không có mình online, đành để dành việc trao đổi sang sáng hôm sau tại văn phòng… Túm lại sau một tuần, không thấy có cuộc gọi khẩn, tin nhắn khẩn buổi tối gì sất, chả thấy chết bố con đứa nào. Ngược lại thấy mình tự do như mây bay, có nhiều thời gian trao đổi với gia đình, nói chuyện với con hơn hẳn, thêm vào đó, đi dạo, đi chơi, đi xem phim, đi ăn uống không còn cắm mặt xuống màn hình nữa mà ngẩng đầu nói cười thoải mái không phải chốc chốc check noti, mail hay chat mới nữa. Đã thế pin còn lâu hết, 2-3 ngày mới phải cắm sạc một lần (có dùng mấy đâu mà chả lâu). Thế nên mình kéo dài cuộc sống “ít công nghệ” được tận hơn một tháng.
Cảm giác khi có điện thoại mới, không sướng như mình tưởng, vì ngay sau khi lấy lại mọi app và thông tin qua cloud, một loạt noti dội vào máy, làm mình có cảm giác như nghe thấy tiếng xiềng xích bấm quanh người vậy, vừa giật mình, vừa nuối tiếc, cảm giác mình vừa làm gì đó sai sai.
Cái đặc biệt làm mình khó chịu nhất thời điểm đó lại là những tin nhắn, những group chat liên tục gõ sau 8h tối. Bạn có ngại khi sang nhà hàng xóm gõ cửa hỏi chuyện gì đó khi buổi tối và người ta đã đóng cửa không? Tin nhắn, group chat đang làm đúng những chuyện khó chịu đó, không còn khoảng cách, không còn ngại ngùng, chúng ta đang chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi cá nhân của nhau một cách không hề khoan nhượng, mà chúng ta lại không ý thức được việc đó. Thế nhưng mọi việc cứ như vậy hàng ngày nhỉ?
Tất nhiên, đã có app, có điện thoại mới, mình lại dần quay lại với thói quen chung của cộng đồng, lại chat chit, check fb, đọc tin, trao đổi công việc sau giờ làm.
Nhưng cảm giác tự do nó vẫn ở đó, và thi thoảng, khi lương tâm lên tiếng đòi tự do, mình lại vứt điện thoại ở nhà để offline. Cuộc sống vẫn trồi, và mình thi thoảng lại rút lui khỏi giới “online”, chỉ để nếm thêm tí tự do rồi quay lại với bạn bè nơi không có giới hạn về thời gian hay không gian riêng. Cest lavie!!!
P/S: Bài viết chỉ là quan điểm riêng, cả nhà đừng ném đá nha.
QuyenNTD
Link chia sẻ 12 giờ