Bạch Mộc Lương Tử – Cánh rừng không dành cho dân Amateur

04/11/2016

Tôi quyết định nhập đoàn leo Bạch Mộc Lương Tử (BMLT) trước giờ khởi hành khoảng 15 giờ đồng hồ và hơn 4 năm không leo núi cũng như tập luyện thể thao. Bắt đầu leo núi lần đầu tiên năm 2004, một năm khoảng từ 3 đến 5 chuyến leo liên tục đến 2012 đã làm cho một thân thể phì nhiêu trong hiện tại tự tin quyết định lao theo đỉnh cao 3.046, một cách không ngần ngại.

Sau khi nhập đoàn, làm quen qua loa lúc 19h tại sân bay Nội Bài, chúng tôi nhanh chóng lên xe di chuyển hướng cao tốc Nội Bài – Lào Cai. Trời mưa tầm tã dọc đường làm cho hành trình bắt đầu trong nhiều cảm xúc lẫn lộn, chủ yếu là những cánh rừng trước đây tôi đã từng đi qua lẫn những con người đã từng gặp dọc đường… Xe dừng lại ở Mường Hum lúc 2 giờ sáng, đám khách chỉ kịp qua loa giấc ngủ và ăn sáng để bắt đầu chuyến đi 3 ngày 2 đêm lúc 6h.

14915496_726832264159917_2118778232517379223_n

Ngày đầu tiên, địa hình dài và dốc nhưng không quá khó, cảnh vật đẹp nhưng chưa thực sự đặc biệt. Sau vài tiếng leo dốc, do chênh lệch về thể lực nên đoàn nhanh chóng tách làm 2 tốp, tách rời nhau khá xa. Tôi tụt lại ở tốp sau bởi bộ máy cơ đã ít hoạt động từ khá lâu mà chưa kịp làm nóng lại. Đích đến của ngày đâu tiên ở cao độ 2.100 tôi đến trễ hơn tốp đầu gần 2 giờ đồng hồ. Lúc đó mới thấy giá trị của sức khỏe và tuổi già đã ập đến nhanh đến mức nào.

Trước chuyến đi có tâm sự với chị Linh, “Một trong những điều em thích ở việc đi rừng là khi đó em chẳng suy nghĩ gì cả, đầu óc rỗng tuếch, chỉ có những bước chân và hơi thở…” vậy mà trong cả quãng đường đầu tiên này, trong đầu chỉ nghĩ đến việc “tại sao mình lại yếu đến mức này?!” Câu chuyện thể lực được nhắc lại nhiều lần, đến cả khi đã yên vị tại lán nghỉ…

Phải nói lại một chút về chuyến đi này. Tôi có dịp được quen gã người Kinh cai quản khu du lịch Cát Cát – Kiên Sapa nhiều năm trước. Lão là con “Sói già” của rừng núi Tây Bắc, bởi lẽ chắc chẳng còn cánh rừng nào quanh đây mà chưa đặt dấu chân lão. Mới gần đây nhân tiện đưa vợ đi chơi núi Hoàng Liên, cáp treo lên ngó cái chóp Inox ngày xưa mình cùng đồng bọn đặt lên 3.143; tôi trốn xuống Catcat café với Kiên và nghe lão ỡm ờ về BMLT cùng đoàn khách cuối tháng. Lúc đó cũng chẳng mặn mà gì lắm vì vịn cớ bận bịu công việc, gia đình mà không leo nữa lâu rồi. Ấy vậy mà trước ngày leo, lão gọi điên rủ có đi không lại gật đầu cái rụp.

Thế là đi.

14902727_10154539670586955_1327297824302489116_o

14883512_10154540206981955_5415794354757955107_o

Đêm ấy, cả đám sau khi mềm môi vì rượu ngon, nằm xếp lớp, cuộn tròn trong chăn, tranh thủ ngủ lấy sức để bắt đầu hành trình khó khăn ngày mai.

3h sáng, lúc hơi thở còn nồng nặc mùi men lá, mầm thóc thì đã phải lấy hết sức can đảm mò dậy, ăn sáng với nhiệt độ trong lán khoảng 9 độ. Tất tả đeo đèn pin trán, dò dẫm đi trong đêm tối chinh phục điểm ngắm bình minh ở cao độ 2.600m. Khác với địa hình hôm trước, đường đi từ lán 2.100 tới 2.600 là một cực hình, dốc ngược với độ dốc trung bình gần 70 độ. Vì đi trong đêm tối mịt mùng, với độ dốc như vậy, không ai nói với ai câu nào. Ai nấy đều tự mình tính toán kỹ lưỡng từng bước đặt chân, từng điểm níu tay, lần mò từng bước mà tiến lên.

14915622_726832894159854_7162640842029226379_n

14908368_726832924159851_7449339828590304235_n

14882369_10154540207356955_1612723186887134787_o

Đôi chân lười vận động đã hơn 4 năm thực sự bắt đầu lên tiếng bởi những cơn chuột rút liên tục, đau điếng và thúc giục việc dừng lại. Đã không dưới 4 lần một mình ngồi phệt giữa vìa rừng nguyên sinh tối như mực, bốn bề chỉ có tiếng gió quét cành lá lạnh buốt… tôi đã muốn bỏ cuộc. Giọng lão Kiên vẫn sang sảng phía tít ngọn núi gọi bước chân đứng dậy là động lực để đứng dậy thực hiện bài tập căng cơ, tiếp tục đi tiếp.

Giữa đêm tối mịt mùng, đột nhiên tia sáng mặt trời đầu tiên chầm chậm xuất hiện sau biển mây, chuyển dần từ màu tím sang màu hồng. Khung cảnh như chốn bồng lai, bởi sự hội tụ của biển mây trắng xóa, bồng bềnh; ánh hồng của mặt trời ló rạng, của núi non nghiêm trang hùng vĩ. Đấy, chính nó là vị thuốc kích thích tột độ nhất để tôi vượt qua 100m cao độ cuối cùng, lao nhanh đến đỉnh Muối và dang rộng đôi tay như một thói quen để ôm trọn những tia nắng đầu tiên ấy cùng biển mây bạt ngàn trước mặt.

Lúc ấy, cái ký ức đầu tiên khi nhìn thấy biển mây trên dãy Hoàng Liên cùng Mã A Páo năm 2005 ùa về mãnh liệt. Và tôi nhớ như in rằng cảm xúc của mình lúc ấy đã náo nức đến nhường nào; và giờ đây cảm xúc ấy vẫn nguyên xi, tròn vẹn và vỡ òa hạnh phúc.

14884615_1263695690349715_7375529046342208995_o-1

14707822_1257941074258510_7101067315651431749_o

14650276_723216407854836_5433983712773714351_n

14608730_1260050747380876_2907338668879440828_o

14563454_723324741177336_8676222194303560440_n

Đoàn nghỉ chân trên đỉnh Muối cho đến khi mặt trời lên hẳn, không còn vẽ khối cho biển mây nữa mà chuyển tất cả thành một mầu vàng giòn như mật sấy. Tôi đã quyết định không đi tiếp. Cả đoàn ngạc nhiên, động viên và thúc giục cùng tìm đến đỉnh núi cách không xa; nhưng ở thời điểm đó, tôi muốn giữ cảm xúc ấy ở lại cùng sức khỏe không cho phép tiếp tục hành trình. Tôi biết, việc chinh phục đỉnh cao 3.046 là hoàn toàn có thể, nhưng khi leo xuống, tôi sẽ là gánh nặng của cả đoàn; chưa kể chặng đường xuống dài 1 ngày 1 đêm nữa.

Có một ai đó trong đoàn nói nhỏ “Hèn thật!” tôi cười và ngủ lại một giấc thật ngon trên đỉnh Muối cạnh lão Kiên.

Chia sẻ với các bạn lý do thứ 2 làm tôi nghiện đi rừng. Đó là lúc mà ta rất nhỏ bé giữa đại ngàn bao la, không tiếng xe cộ, không tiếng con người, không có những âm thanh của công nghệ… chỉ có nắng sưởi trên đầu, gió lạnh luồn qua tóc và thảm thực vật mềm ru ta vào giấc ngủ. Cái cảm giác đó, nếu chưa từng trải qua thì thật khó để cảm nhận được.

Sau giấc ngủ ngắn, lão Kiên rủ tôi dần xuống núi săn ảnh. Hai thằng đi được dăm bước xuống cao độ 2.572 thì gặp mây cuộn qua lạnh buốt, lộ ra một khoảng không gian tròn xoe ngút tầm mắt giống hệt một “Lỗ hổng thời gian” đưa ta về một thế giới nguyên sơ nào đó.

14657524_10207510012137770_6614707604460912697_n

bmlt8-886

Tha thẩn về đến lán nghỉ lúc 10h20, lúc ấy mới có thời gian để ngắm nghía lại cái lán đêm qua ở; 2.100 là một lán mới tinh hoàn toàn; vách được làm bằng gỗ ván, gia cố bằng bạt dù chắc chắn và kín gió, mái tôn xếp khít và điện “thủy lợi” sáng trưng cả ngày lẫn đêm cũng giống như vòi nước “không bao giờ cần đóng” – những đặc sản chỉ có trong đại ngàn Tây Bắc. Nhóm chúng tôi cũng chính là đoàn khách đầu tiên “bóc tem” lán này, bóc tem luôn cả hệ thống bếp, nhà vệ sinh và cả đống chăn đệm ấm cúng tinh tươm. Người Mông giờ thật biết cách làm du lịch.

14910518_726833250826485_5364567233017041745_n

Trừ tôi ra thì nhóm về đến lán đầu tiên lúc 2h30 chiều, tốp cuối cùng lết đến nơi vừa lúc mặt trời tắt nắng hẳn – 6h.

Lại thêm một đêm mềm môi với rượu. Khi tất thảy đã ngủ thì chỉ còn tôi, Kiên và 2 người bạn trong đoàn ngồi bên đống lửa, nồng nàn thêm rượu và khề khà ngắm sao.

2h sáng trời mưa lớn, bắt đầu cho sự lo lắng cho ngày xuống núi với đôi chân gần như tê liệt của tôi.

Bó cơ đùi cùng dây chằng của nó giật lên liên hồi cùng những bước tiếp xúc lúc đá, lúc bùn nhão. Khác với sự lo lắng đêm qua, các thớ cơ giống như được khởi động lại mượt mà sau hai ngày khổ luyện; tôi xuống núi nhanh hơn và gần như sớm nhất so với đoàn mặc dù ở những km cuối cùng phải đi “lùi”  và chân đất để giảm áp lực lên đầu gối…

14980847_726832774159866_9050047452112611836_n

Kết thúc hành trình 3 ngày 2 đêm, lời Kiên Sapa đêm ngắm sao luôn văng vẳng trong đầu tôi: “Bạch Mộc Lương Tử không dành cho dân Amateur”. Đúng thật! Nó nhắc nhở bản thân mình nghiêm khắc hơn với sức khỏe, nghiêm khắc cả với sự tự tin về khả năng tưởng là mình vẫn thừa, nghiêm khắc và sáng suốt với cả những nhìn nhận về các thử thách trước mắt.

“Này lão Kiên! Chắc sau chuyến này em sẽ thỉnh thoảng lên rừng thăm lão đấy!” Lão cười tít mắt rồi lại chĩa tele vào mấy đứa trẻ con dân tộc đuổi nhau trên dải ruộng bậc thang tít tắp. Nắng vẫn giòn tan và trái tim thì thập thình hạnh phúc mãi.

Cú Lợn

 

 

Link chia sẻ 12 giờ

Post Author: admin